Chương 4:
Trần Thời Minh: “…”
“Trần Kỳ Chiêu, em say rượu chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh rồi.”
Trần Kỳ Chiêu kéo thấp mũ xuống, không nhìn theo hướng kia nữa.
Trần Thời Minh nhịn: “Nâng tay lên anh xem qua vết thương của em.”
Trần Kỳ Chiêu khó hiểu giơ tay lên cho anh nhìn, thầm nghĩ tay đã băng bó kỹ vậy rồi còn nhìn được cái gì.
Trừ cái áo khoác dính máu ra, cánh tay trắng nõn bọc một lớp vải dày, bên cạnh còn có vết thương ở quán bar tối qua.
Trần Thời Minh nhìn một lúc đã biết vết dao do bọn buôn người đó rạch không hề nhỏ, anh không nhịn được lại nói: “Bác sĩ nói gì? Đi với anh tới chỗ bác sĩ Lý lấy ít thuốc tiêu viêm, cái dao kia cũng không sạch sẽ, lát nữa còn phải tiêm một liều uốn ván.”
Thấy gã không để ý, giọng anh lại nghiêm trọng hơn: “Trần Kỳ Chiêu.”
Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng mới giải thích: “Em vừa tiêm uốn ván rồi.”
Trên một đường khác trong bệnh viện.
“Sao lại qua đây, không phải nói em ở bên kia chờ sao?” Một người phụ nữ mặc một bộ tây trang đi tới, cô đưa túi tài liệu cho thanh niên, sau đó khoác áo khoác lên, cô nói xong thấy thanh niên trước mặt không lên tiếng lại nói: “Thẩm Vu Hoài, em có đang nghe không?”
Thẩm Vu Hoài quay đầu lại: “Em đang nghe đây.”
Nam sinh khoác cái áo màu vàng nhạt đứng cách đó không xa hơi cúi đầu, vành nón hạ xuống che đi hơn nửa khuôn mặt thanh tú, chỉ để lại một bên gò má trẻ con. Bộ dạng ngoan ngoãn yên lặng lúc này hoàn toàn đối lập với vẻ sắc bén lúc khống chế tên côn đồ, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Thẩm Tuyết Lam hỏi: “Có phải vừa rồi xảy ra chuyện gì không, lúc ở trong phòng khám chị nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất lớn.”
Thẩm Vu Hoài trả lời: “Xảy ra chút chuyện, cảnh sát tới.”
“Vậy sao?” Thẩm Tuyết Lam nhẹ nhìn qua bên kia, cô gấp ống tay áo lên rồi lại hỏi: “Buổi chiều em có việc ở sở nghiên cứu không, nếu không thì buổi tối về nhà với chị ăn bữa cơm, mẹ nói mấy ngày rồi không thấy em về nhà.”
Nam sinh kia đã cùng người thân đi xa, chỉ để lại cho anh một bóng lưng mảnh khảnh.
“Không đi được.” Thẩm Vu Hoài nhìn đồng hồ. “Đón chị ăn cơm xong, buổi chiều em còn phải về họp.”
—
“Nhìn gì vậy?” Trần Thời Minh thấy Trần Kỳ Chiêu lơ đãng: “Đi bộ cũng không tập trung, lỡ ngã thì sao, có muốn vết thương tốt lên không vậy?” Anh nhẹ nhìn qua, chuyện tiếp theo của bọn buôn người đã có những người khác xử lý, đại sảnh cũng dần ổn định lại: “Đây là bệnh viện tư nhân, nếu ở đây xảy ra chuyện, bệnh viện cũng sợ bị ảnh hưởng, bọn họ sẽ xử lý tốt mấy chuyện còn lại.”
Trần Kỳ Chiêu đội mũ khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt của gã.
“Không có gì, chỉ là hình như thấy người quen.”
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như gã thấy Thẩm Vu Hoài.
Vòng xã giao của thành phố S lớn như vậy, nếu nói mấy kiểu như con nhà người ta thì đều sẽ nhắc tới mấy người cố định. Lúc nhắc tới Trần Thời Minh sẽ thường nhắc tới gã như một ví dụ xấu.
Nhưng nếu nhắc tới nhà họ Thẩm thì khác.
Hai đứa con nhà họ Thẩm đều vô cùng xuất sắc, rất hay được mọi người khen ngợi.
Thủ đoạn và tài năng của chị gái Thẩm Tuyết Lam không thua gì Trần Thời Minh, là một cô gái mạnh mẽ, tuổi còn trẻ đã đứng ra tiếp nhận xí nghiệp của gia đình, nếu không có gì bất ngờ, hẳn cô sẽ là người nắm quyền tương lai của xí nghiệp nhà họ Thẩm. Mà con trai thứ hai Thẩm Vu Hoài, tài năng xuất chúng, là thiên tài trong lĩnh vực công nghiệp hóa chất, điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là anh gặp phải tai nạn ngoài ý muốn tại phòng thí nghiệm ở độ tuổi hứa hẹn nhất, còn chưa đến ba mươi mốt tuổi đã qua đời.
Kiếp trước Trần Kỳ Chiêu từng gặp Thẩm Vu Hoài, nhưng lúc này, sự kiện ở kiếp trước còn chưa xảy ra, gã và Thẩm Vu Hoài vẫn chưa gặp nhau, hẳn Thẩm Vu Hoài còn đang học đại học ở thành phố B… có lẽ vừa rồi là gã hoa mắt.
Hai người còn là người xa lạ, có lẽ sau này gặp mặt cũng không có quá nhiều giao lưu, nhưng nếu có thể…
Trần Kỳ Chiêu rũ mắt nhìn cánh tay bị thương của mình thì lại đột nhiên nở nụ cười giễu cợt.
—
Ánh đèn của bệnh viện rất sáng, chiếu lên Trần Kỳ Chiêu khiến gã như phát sáng, cho dù vết thương đã được nhanh chóng xử lý nhưng nhìn qua vẫn có hơi đáng sợ.
Gương mặt cậu thanh niên 18 tuổi vẫn còn vương nét ngây thơ, cho dù có đội mũ hay ra vẻ lạnh lùng mạnh mẽ thì gương mặt của gã vẫn hơi tái. Lúc này gã ngoan ngoãn ngồi trên ghế lại khiến người ta cảm thấy gã vô cùng nhỏ bé.
Đã nhiều lần Trương Nhã Chi nghĩ thằng bé này không bằng anh trai mình, chưa trưởng thành, lại có chút ngây thơ không biết sợ… nhưng tới khi gã thật sự bị thương ngồi trước mặt mình, dù trong lúc xử lý vết thương cũng không nói một câu nào, thậm chí mái tóc bù xù trước kia đã không còn thì bà mới ý thức được có lẽ đứa bé thường ôm lấy tay bà làm nũng ngày xưa đã bắt đầu trưởng thành.
Bà nhìn vết máu trên áo gã, bật thốt: “Gặp phải chuyện này con cũng đừng thể hiện, chút võ mèo cào con học có thể so với đám côn đồ sao, may mà lần này có người ta giúp đỡ, nếu con dao đó đâm phải chỗ khác thì phải làm thế nào đây, sao thằng nhóc này không thể khiến người khác bớt lo được chút nào vậy chứ.”
Trần Kỳ Chiêu không đáp lại, từ sau hôm qua, gã đã không có ương ngạnh trước mấy lời lải nhải của Trương Nhã Chi nữa, trước kia bản thân rất hay nhanh miệng cãi lại, thực tế mấy câu đáp lại đó lại chỉ càng khiến cho Trương Nhã Chi nói nhiều hơn.
Gã vừa nghe bà lải nhải vừa hỏi bác sĩ: “Sức khỏe của bà ấy có gì cần điều trị không?”
Bác sĩ Lý nói: “Trên cơ bản đều không có vấn đề gì nhưng vẫn phải chú ý gan thận một chút. Chú ý đến chế độ ăn hàng ngày, ở đây tôi có viết vài mục cần điều chỉnh cho mọi người, bệnh cảm cũng sắp ổn rồi, liều thuốc như cũ là được.”
Trần Thời Minh ở bên cạnh nhìn, lại lật xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trương Nhã Chi và Trần Kỳ Chiêu, sau khi xác định sức khỏe của hai người không có vấn đề gì lớn mới thoáng yên tâm. Trương Nhã Chi lớn tuổi có vài bệnh vặt là chuyện bình thường, nhưng tại sao Trần Kỳ Chiêu lại đột nhiên nói tim mình không ổn lắm chứ?
Anh thoáng cúi đầu nhìn lại báo cáo sức khỏe của Trần Kỳ Chiêu, có vài phỏng đoán hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ con thỏ nhỏ chết bầm này đột nhiên khôn ra? Biết quan tâm tới sức khỏe của ba mẹ nên giả bộ bị ốm kéo bà tới khám?
Trần Thời Minh đang suy nghĩ lại đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén.
Từ nhỏ Trần Kỳ Chiêu đã rất giống Trương Nhã Chi, gương mặt không có chút mạnh mẽ nào của ba, lúc không nói chuyện nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, dù tức giận gây gổ với người khác cũng chỉ khiến vẻ ngoan ngoãn đó giảm đi một chút. Nhưng ngay vừa rồi, ánh mắt Trần Kỳ Chiêu lúc nhìn anh tràn ngập tính công kích, giống như ánh mắt của một con cọp đang giả vờ ngủ phát hiện ra ánh mắt đang theo dõi mình, ánh mắt đó vô cùng tự tin và kiêu ngạo.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Trần Thời Minh nói: “Nhìn tóc của em, giống như chó cắn.”
Bây giờ Trần Kỳ Chiêu đang không đội mũ, gã lấy di động ra mở ứng dụng chụp hình, nhìn mái tóc bù xù trong điện thoại, thật sự là khác một trời một vực với hình ảnh gã thấy trong gương đêm qua…
“…” Mặt gã lạnh đi, sau đó lập tức đội mũ lên.
Trần Thời Minh hiếm khi thấy gã ăn quả đắng như vậy.
Thấy gã đội mũ lên xong thì không thèm để ý tới mình nữa, anh đột nhiên nhớ lại vài hành động khác thường của Trần Kỳ Chiêu tối qua, Trần Thời Minh cũng lấy di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý của mình.
— [Kiểm tra xem tối qua Trần Kỳ Chiêu đã tụ tập với những người nào.]
Trợ lý của Trần Thời Minh họ Từ, sau khi cuộc họp kết thúc đã theo cấp trên chạy tới bệnh viện đón người. Lúc này anh ta đang ngồi trong xe nói chuyện với tài xế, ngay khi vừa nhận được mệnh lệnh điều tra của cấp Trên, anh ta đã thấy cấp trên mang hai người đi tới. Dù ngoài mặt anh ta im lặng không lên tiếng nhưng thực tế đã thầm chú ý tới bầu không khí giữa ba người.
Ở bên Trần Thời Minh lâu sẽ khó tránh khỏi việc gặp phải vài chuyện khó giải quyết, mà chuyện khó giải quyết nhất được nhóm trợ lý công nhận chính là chuyện gia đình cấp trên, trong đó đa số chút chuyện trong nhà này đều có liên quan tới ông vua nhỏ nhà họ Trần.
Trần Kỳ Chiêu là người phương nào, con trai thứ nhà họ Trần, là ông vua nhỏ rất nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Trong gia đình gia giáo như nhà họ Trần, Trần Kỳ Chiêu lại hoàn toàn khác biệt với phong cách của gia đình.
Nói gã là công tử bột ham chơi vì gã thường chơi với đám công tử bột trong giới, tùy hứng kiêu căng, ăn nói làm việc lỗ mãng, cũng không bao giờ quan tâm tới hậu quả. Nhưng nói gã là cái tên ăn hại cũng không hoàn toàn đúng, vì thành tích của gã không tệ, năm cấp ba tự thi vào trường tư lập nổi tiếng, thậm chí trong kỳ thi đại học còn thi được một số điểm rất cao bằng chính năng lực của mình.
Vốn dĩ nói gã là ông vua nhỏ, ngoại trừ tính cách của gã thì một nguyên nhân lớn khác là vì nhà họ Trần cũng hết cách với gã.
Phương pháp giáo dục bình đẳng của nhà họ Trần lại tạo ra kết quả một trời một vực giữa hai người thừa kế. Trần Thời Minh là tấm gương nhân tài trẻ mới nổi, Trần Kỳ Chiêu lại một mình hoành hành bá đạo, không sợ Trần Thời Minh, cũng không sợ Trần Kiến Hồng.
Hơn nữa quan hệ giữa Trần Thời Minh và Trần Kỳ Chiêu cũng rất kém, vừa gặp mặt đã cãi nhau là chuyện bình thường.
Nhưng có vẻ hôm nay bầu không khí không tệ, hình như hai người không có cãi nhau.
Trợ lý Từ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người mở cửa xe, sau đó vừa nghiêng đầu đã chú ý tới tầm mắt từ hàng ghế sau.
Một cánh tay của Trần Kỳ Chiêu được băng y tế bọc kín, ống tay áo còn dính máu, chỉ là không hiểu sao tầm mắt của gã lại khiến trợ lý Từ cảm giác như mình bị chú ý, tóc gáy lập tức dựng đứng hết lên.
Không lâu sau, tầm mắt này lại nhanh chóng biến mất.
Trần Kỳ Chiêu lên xe, ánh mắt như là lơ đãng nhìn lướt qua anh ta một cái.
Sau khi lên xe, gã hỏi: “Trợ lý này của anh họ gì?”
“Họ Từ.” Trần Thời Minh nghi hoặc hỏi: “Em không biết sao?”
“Oh.” Trần Kỳ Chiêu: “Trí nhớ không tốt, không nhớ.”
Nói xong gã lại nói: “Bây giờ thì nhớ rồi.”
Trợ lý Từ: “…”
Không, anh ta tuyệt đối không muốn được nhớ.
Xe nhanh chóng đi tới nhà hàng đã đặt trước, sau khi người tới đông đủ, thức ăn lập tức được mang lên.
Sau khi ăn xong, Trương Nhã Chi và Trần Thời Minh lại bắt đầu nói chuyện công việc.
Trần Kỳ Chiêu vừa nghe hai người nói chuyện vừa lơ đãng xem tin tức tài chính.
Cái này là để gã nhớ lại những chuyện xảy ra năm gã 18 tuổi, cùng với vài sự kiện liên quan gã có thể nhớ được, nhưng cái năm xảy ra chuyện kia, không có tin tức chính xác khiến sự việc như một mớ hỗn độn, đầu óc gã không tốt lắm, điều kiện bây giờ không giống như những năm 1900 có thể nắm bắt cơ hội lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, phải xem tin tức tài chính mới có thể nắm bắt được xu hướng bây giờ.
Nếu sống lại vào thời điểm tốt thế này, có vài việc còn chưa xảy ra nhưng gã cũng không thể ngồi chờ chết.
Nếu phải chờ tới lúc Lâm Sĩ Trung lật đổ nhà họ Trần mới bắt đầu hành động thì đã muộn.
Trong lúc tìm kiếm, thanh báo cáo liên tục nhảy ra thông báo trò chuyện.
Trần Kỳ Chiêu chỉ đành mở ra xem, lúc này gã mới phát hiện Tần Hành Phong đã gửi cho gã hơn 20 tin nhắn.
[Tần Hành Phong: Tiểu Chiêu, em xem qua tài liệu này, tình hình cơ bản đều ở bên trong. Anh đã xem qua một lần, không có vấn đề gì, nếu em không yên tâm thì có thể tìm luật sư hoặc mấy người bạn chuyên nghiệp xem một chút.]
Trừ nhóm chat, người gửi tin nhắn nhiều nhất là Tần Hành Phong, từ tối hôm qua sau khi Trần Kỳ Chiêu trả lời, người này vẫn luôn rất ‘nhiệt tình’, y như một người anh tốt, cho là gã xem không hiểu còn thân thiết ghi chú giải thích, gửi tới mấy tập tài liệu chi tiết hơn.
Trần Kỳ Chiêu mở tập tin Tần Hành Phong gửi qua, nhìn lướt qua mấy trang giấy nhảm nhí tìm thẳng tới nội dung trọng điểm. Thực tế gã đã đánh giá Tần Hành Phong quá cao, mấy tài liệu này không khác gì một bản thảo khoe khoang về tính triển vọng của dự án, chỉ nói mục tiêu không nói phương pháp, nói đơn giản chính là một cái bánh vẽ*, cố gắng đi lừa gạt tiền đầu tư.
(*Bánh vẽ: Thường dùng để ví cái trông có vẻ tốt đẹp, hấp dẫn nhưng là cái không có thật, được đưa ra để lừa bịp.)
Nhìn lướt qua tài liệu, thông tin thật sự liên quan đến hạng mục này chỉ có vẻn vẹn mấy dòng.
Ba hoa một hồi, nhưng nếu thật sự tìm luật sự xem, trong này thật sự cũng không có cái khuyết điểm nào rõ ràng.
Trương Nhã Chi hỏi: “Con xem cái gì vậy? Sao đột nhiên lại cười?”
Trần Kỳ Chiêu nói: “Không có gì, chỉ là thấy một cái rất buồn cười.”
Trương Nhã Chi nghĩ tới chuyện hôm qua hai anh em cãi nhau, bây giờ lại thấy hai người này ăn cùng nhau cả bữa cơm cũng không nói với nhau câu nào thì hỏi: “Thi xong cũng nên thả lỏng một chút, hồi trước mẹ nghe nói con đang tìm mấy quyển sách liên quan tới trí tuệ nhân tạo, mẹ có mấy người bạn khá hiểu về vấn đề này, nếu con thấy hứng thú thì có thể tới chỗ họ xem một chút.”
Trần Kỳ Chiêu chỉ đáp lại mấy câu cho qua chuyện.
Kiếp trước gã vô cùng hứng thú với mấy thứ liên quan tới trí tuệ nhân tạo này, lúc học đại học cũng lựa chọn chuyên ngành liên quan, thậm chí còn đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục thi lên nghiên cứu sinh nghiên cứu sâu vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Chỉ tiếc mọi việc không như mong muốn, gã còn chưa tốt nghiệp, nhà họ Trần đã sụp đổ. Sau này gã bất đắc dĩ bị đẩy cho toàn bộ công việc quản trị tập đoàn, thoáng một cái mười mấy năm trôi qua, hai mắt nhắm lại, tới lúc mở ra đã quay về hiện tại.
Trần Thời Minh thấy thái độ gã bình thản như vậy cũng nghi hoặc: “Không phải hôm qua em nói muốn báo danh đại học S sao?”
Trần Kỳ Chiêu nhìn tập tài liệu Tần Hành Phong gửi qua cũng thấy có chút nhàm chán: “Đúng là đại học S…”
Còn chưa nói hết, gã vừa định tắt ứng dụng đi lại nhìn thấy một thông tin nằm ở gần cuối cùng, giọng nói thoáng nghẹn lại.
Phần công ty ký tên là ‘điện tử Nhuệ Chấn’.
Ở kiếp trước, nó có liên quan tới Lâm Sĩ Trung.
Pingback: [Mục lục] Hướng dẫn giả ngoan của nhóc điên – Lý Ôn Tửu | RTW