Cấm Kỵ

À thì, hôm qua ngọt nên hôm nay ngược, HE hay BE là tùy vào cảm nhận của mỗi người, enjoy!!!

Cấm Kỵ

 

Tác giả: Nguyệt Hạ Nhất Đạo.

Editor: Lin

 

BN DCH CHƯA ĐƯỢC S ĐNG Ý CA TÁC GI,

VUI LÒNG KHÔNG MANG RA KHI WP

~~~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~~~~~

 

Cp: Karroy.

 

Tuyến nhấn vật: Thợ săn tiền thưởng và cha xứ.

 

BGM: Take me to the church.

 

“Tôi thừa nhận tình yêu của tôi, không thừa nhận tội lỗi của tôi!”

 

_____

 

Lúc cậu trở thành cha xứ năm thứ ba liền có một người thân phận đặc biệt nhất đến xưng tội.

 

Mới đầu, người nọ đến đây cũng không phải để xưng tội, mà là canh ba nửa đêm xin vào đây ngủ. mặc dù người này không muốn báo tên họ, nhưng cha xứ trẻ tuổi Roy nghe theo lời dạy bảo của chủ giáo William, vĩnh viễn không đóng cửa nhà thờ. Vì vậy cậu đã chào đón người đàn ông toàn thân là máu này.

 

Trước đó, những người cha xứ Roy chào đón, đã phần là hàng xóm phát sinh tranh chấp, hay anh chị em không đoán kết, hoặc những thanh thiếu niên xem lén những thứ xấu xa mà cảm thấy lo sợ bất an. Mặc dù cậu đã tận chức, luôn vô cùng kiên trì nghe bọn họ xưng tội, cũng tiến hành chỉ dẫn tín ngưỡng cho bọn họ, có lúc nếu như nói đến đề tài cậu hiểu rõ, cậu sẽ căn cứ vào những kinh nghiệm mình đã trải qua mà nhận xét. Nhưng thời gian dài như vậ, trong lòng cậu vẫn có chút chán ngán cái công việc luôn theo khuôn khổ như này.

 

Lần này, người mới đến, nhìn qua liền biết là một người tràn ngập câu chuyện. Cha xứ Roy tự nhận mình là một thần chức dũng cảm, có thể bao dung nghe toàn bộ chuyện anh nói. Cho dù, sừ cầu khẩn đến vào lúc tối muốn, cậu vẫn thừa nhận với chúa mình bị lòng tò mò quấy phá.

 

Cha xứ Roy để tu nữ chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của khách tới, mặc dù mục đích cũng không phải để nhận được sự tin tưởng. Cậu tất nhiên biết theo dõi chuyện riêng của người là là ham muốn ngu ngốc nhất, vì vậy cậu liền muốn xưng tội.

 

“Bạn của tôi.” Cha xứ Roy nói. “Con có tin vào Thiên Chúa không?”

 

“Cha xứ thân ái.” Người nọ trả lời. “Con tin.”

 

“Là cha xứ, nếu ta gặp con, liền có trách nhiệm đề nghị con tiến hành xưng rội. Dù sao Chúa cũng không muốn bỏ qua mỗi con người có khả năng cứu rỗi.”

 

“Con có thể được cứu rỗi sao?”

 

“Dĩ nhiên, nếu như con thật sự hối cải.”

 

“Cảm ơn cha, cha xứ thân ái. Hiện tại cho phép con nói cho người biết, tên của con là Karry. Mà họ của con, con không muốn gia tộc của con phải hổ thẹn, chúng ta hãy quên nó đi.”

 

“Chúa sẽ nhớ bước đi dũng cảm đầu tiên này của con.” Cuối cùng cha xứ Roy nói.

 

Ngày hôm sau, bọn họ đã tiến hành xưng tội trong ánh nắng mai.

 

Trước đình xưng tội bánh mì thơm phức tắm dưới ánh mặt trời, hoặc là nguyên nhân như vậy khiến cha xứ Roy không yên tâm. Lúc niệm tụng kinh văn, thỉnh thoảng cậu lại nhìn Karry mấy lần. Đây là một người có sống mũi cao thẳng và mảnh khảnh, hai mắt lớn hữu thần, sau khi mặc áo dài trắng, nhìn anh thật sự thuần khiến như không dính tạp niệm.

 

“Răng lợi của người đó không tốt, nghe nói người như vậy thời thơ ấu phải chịu rất nhiều đau khổ. Vì vậy, dù người đó đã gây nên tội gì, cũng hãy nghĩ đến chuyện vì người trưởng thành bên cạnh người đó đã không thực hiện tốt điều răn của Chúa, công việc chủ đạo của chúng ta.”

 

Sau lần cuối cha xứ Roy phân thần, kinh văn đã được tụng xong.

 

“Cầu cha xứ ban phúc, cho phép tội nhân con xưng tội. Lần đầu con xưng tội, nhưng con hẳn nên sớm làm vậy. Ở quê của con, con đã làm thợ săn tiền thưởng hai năm. Lúc ở đây, con đã bắt bốn nô lệ da đen chạy trốn cho chủ nông trường, nghe nói bọn họ cũng đã chịu sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Con cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó con vẫn làm những chuyện tương tự. Lần cuối cùng, cũng chính là năm ngày trước, con giết đối thủ cạnh tranh cho một người đua ngựa.” Karry nói một hơi, anh không muốn dành không gian để cha xứ nói chen vào.

 

Nhưng cha xứ Roy cũng chỉ mỉm cười nói: “Con nóng lòng muốn thẳng thắn tội lỗi của con với Chúa, đây chính là chỗ đáng quý. Ở trong thánh kinh, bọn ta cũng có thể học về đấu đá và giết hại, nhưng có xử lý được tội lỗi của những người này hay không, không phải căn cứ vào tội lỗi của họ, mà là thái độ của bọn họ đối với tội lỗi đó. Chúa yêu chúng ta, yêu như vậy liền không cho phép chúng ta hoàn mỹ. Con có một lòng nhiệt thành hối cái, cái này sẽ trở thành nấc thang dẫn linh hồn con lên đến thiên đường.”

 

Karry nhìn về phía Roy, như thấy được ánh sáng.

 

“Nếu như con tin mình có hy vọng trở thành một tín đồ của Chúa, con có thể tiếp tục nói về chuyện của con.”

 

Karry gật đầu, bắt đầu kể lại từ chuyện năm mười tuổi mình bị vu khống ăn trộm châu báu.

 

Cha xứ Roy nghe trọn một buổi sáng, không cảm thấy chút nhàm chán nào.

 

Karry ở lại giáo đường tròn một tháng, cha xứ Roy cũng tiến hành giúp anh xưng tội mười lần. Bọn họ cũng rất trông mong mỗi một lần xưng tội.

 

Cha xứ Roy dựa vào tiền tiền thuế dân chúng nộp lên để duy trì việc ăn mặc đồ dùng ở giáo đường, trong tình huống như vậy, cậu tự cảm thấy xấu hổ với việc mình đã tiếp đã một thợ săn tiền thưởng đến từ vùng khác trong thời gian lâu như vậy. Vì cố gắng làm cân bằng, cậu để Karry đến khi vui chơi dành cho thiếu nhi thuộc giáo đường giúp đỡ. Đây là địa điểm mà trẻ con thích nhất trong giáo đường, nơi này có những món đồ chơi tinh xảo nhất, có nữ tu sí còn dịu dàng hơn mẹ nhiều lần, cùng với cha xứ Roy mỗi một hành động đều ấm áp thân thiện. Hiện tại, lại có thêm một ánh mặt trời sáng sủa, nói chuyện vô cùng thú vị.

 

Cha xứ Roy chú ý thấy Karry hài hước, vì vậy liền đề nghị anh đi làm trong đoàn xiếc thú làm việc kiếm sống. Xin đừng hiểu lầm, ở chỗ bọn họ, mỗi người đều vô cùng tôn kính công việc trong đoàn xiếc thú, mọi người đều cho là, vui vẻ cũng là một món quà đáng xem trọng.

 

Vì vậy, Karry rất nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cha xứ. Nói thật, anh rất tình nguyên làm công khiến người khác vui vẻ; huống hồ, cha xứ Roy nói có thể viết thư tiến cử cho anh, đây là cơ hội tốt.

 

“Nhưng, chúa ơi.” Karry quỳ bên giường yên lặng khẩn cầu. “Con không rời bỏ được.”

 

Karry có thể khiến cho nhiều người vui vẻ, nhưng điều anh muốn nhất là khiến Roy vui vẻ. Anh thấy cha xứ, trong lòng có một loại vui vẻ trầm tĩnh, nhưng nếu Karry không ở bên, cậu vẫn không thường cười.

 

Đồng thời, Karry cũng tự cảm thấy tự hào về bản thân mình, nhất là khi anh nghĩ đến nhiều người sẽ vì anh mà cảm thấy vui vẻ. Nhưng anh càng hiểu rõ, nếu như không phải cha xứ xuất hiện vào lúc anh chán nản nhất, đi cùng anh, lắng nghe anh, anh đã không thể trở thành như bây giờ. Anh trước đây, cho là thân thể đã trưởng thành, tâm hồn lại vẫn mang theo vẻ quật cường năm mười tuổi đó, là đứa trẻ thất bại dùng cách thức xúc động để giải quyết hiểu lầm. Mà bây giờ, tâm hồn anh đã càng trở nên thành thục và kiên định, nhưng anh vẫn có chút tâm hồn trẻ con lệ thuộc, anh không muốn trải qua cuộc sống không có cha xứ Roy. Anh nghĩ, Roy đối với anh mà nói có rất nhiều ý nghĩa.

 

Còn không chờ hai người chuẩn bị tách ra, cuộc viếng thăm của giáo chủ William khiến kế hoạch diễn ra nhanh hơn dự kiến. Sau khi ông thấy Karry liền nói với cha xứ Roy. “Như vậy thật không ra thể thống gì.”

 

“Ngài nói đúng.” Roy trả lời.

 

“Giáo chủ dạy chúng ta phải ban phát tình yêu cho những con người cùng đường, nhưng ông ấy cũng khích lệ mọi người phải biết lao động, như vậy mới là cách để giảm bớt bi kịch.”

 

“Đúng, giáo chủ đại nhân. Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.”

 

Tiến giáo chủ đu, cha xứ Roy cũng không thúc giục Karry, nhưng Karry biết mình phải làm gì, sẽ không để Roy phải khó xử.

 

“Roy, tôi nghĩ tôi phải đi.” Karry nói trong một buổi chiều tản bộ,

 

“Anh không gọi tôi là cha xứ sao?” Roy hỏi xong, lại lập tức nói. “Bỏ qua cái này, vậy, vì sao anh lại quyết định như thế?”

 

“Vì sợ không thể quyết định nên nhanh chóng quyết định.” Karry trả lời cậu.

 

Roy né tránh ánh mắt anh, cậu nói hôm nay quên tưới nước cho cây Phong Linh mếm yêu, phải nhanh chóng bù đắp liền vội vã rời đi.

 

Karry đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó lại nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.

 

“Trăng sáng và em, cái nào gần hơn, cái nào xa hơn?”

 

Cha xứ Roy vẫn quên mất cây Phong Linh của cậu, dù cậu không quên Chúa.

 

“Thưa Chúa.” Roy lại đang cầu khẩn trong đêm muộn. “Con có được nghe theo lòng của con hay không, giữ người ấy lại?”

 

“Thưa Chúa, có lẽ người sẽ không ủng hộ con. Con nghĩ con hẳn nên tôn trọng ý kiến của Karry. Anh ấy phải rời đi, đây là điều anh ấy nói cho con biết.”

 

Roy vừa nói, vừa nắm chặt hai tay đan vào nhau, kiềm chế thân thể đang run rẩy.

 

Cậu chợt nhớ đến, đáng lo lắng phải chăng muốn trở thành cha xứ thì giáo chủ và ba mẹ đều tự đánh giá cả đời này cậu sẽ không thể có phụ nữ. Lúc cậu quyết định chuyện này thì vô cùng quả quyết.

 

“Ôi, Đức Chúa của con. Thì ra lòng của con, là ở trên người người đàn ông đó. Con trung thực với người, vì sao người không thể nói cho con biết sớm một chút?”

 

Karry thỉnh cầu cha xứ Roy có thể tự mình đưa tiễn anh, giống như lần đầu tiên hai người xưng tội vậy. Roy nói, dĩ nhiên.

 

Karry quỳ xuống trước cây thập tự, thận thể lại nghiêng về cha xứ. “Cha xứ thân ái của tôi, tôi sẽ phải rời khỏi, vô cùng cảm tạ đã cho tôi cảm nhận sự ấm áp trong mấy ngày ở đây.”

 

“Chúng ta đều là tín đồ của Chúa, cảm ơn Chúa cho chúng ta gặp nhau.” Cha xứ Roy nói điều mà cậu nên nói, lúc này cậu mới phát hiện, ngôn ngữ trống rỗng thật sự rất hiệu quả trong việc che giấu lời thật lòng.

 

“Thật đáng tiếc, cha xứ thân ái, chúng ta rồi sẽ phải tách ra.” Karry lặp lại một lần, giọng nói càng chầm chậm.

 

Roy không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nặn ra một cái mỉm cười, chỉ là cậu chôn đầu thật sâu vào đầu gối khiến Karry không thể thấy được.

 

Sự yên lặng kéo dài một phút, cho đến khi bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ngột ngạt.

 

Karry ngẩng đầu lên, dùng giọng nói vô cùng yếu ớt nói. “Trước khi chúng ta tách ra, tôi có thể hôn lên mu bàn tay của người không?”

 

“Chỉ nhẹ nhàng thôi.” Karry bổ sung.

 

Cha xứ Roy lặng lẽ nhắm hai mắt lại, ánh mắt của cậu giống như vương vấn câu nói này. Sau đó, cậu chậm rãi đưa tay ra.

 

Karry nhẹ nhàng nắm lấy tay của Roy, nâng lên như một con chim non. Anh quan sát một hồi, sau đó nhẹ nhàng nụ hôn lên ngón tay cậu.

 

Thật sự là một nụ hôn vô cùng nhẹ, nhẹ đến Roy phải dùng sự run rẩy nặng nề để cảm nhận.

 

Vẫn chưa thả tay của Roy ra, Karry đột nhiên lúng túng cúi thấp đầu, giọng nói cũng trở nên lúng túng. “Cha xứ, tôi còn một chuyện cuối cùng muốn xưng tội.”

 

Dừng lại hai giây, Karry lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Roy. “Anh nghĩ, anh yêu em.”

 

Cha xứ Roy ngây ngẩn. Trong lúc cậu còn sửng sốt, thủy triều lên xuống dần xông lên hốc mắt cậu. Tay chân cậu luống cuống, muốn dùng sự tức giận để đẩy lui tình cảm khác.

 

“Sách La Mã điều 26 và 27 nói thế nào, đọc thuộc một chút!” Cha xứ Roy nén lệ dạy dỗ Karry.

 

Karry vừa tức giận vừa đáng thương nhìn thẳng cha xứ, một giây, hai giây, ba giây. Tình cảnh này giống như trở lại buổi chiều năm mười tuổi khi anh bị vu oan ăn trộm châu báu, trong cơ thể anh đều là lửa giận và nước mắt, đều đang nhìn nhau đợi xem bên nào thỏa hiệp trước.

 

Cuối cùng, Karry nặng nề cúi đầu xuống. Anh không chịu được sự im lặng này, sự ăn mòn khiến người ta phát đau.

 

“Đàn ông cũng vậy, không còn thực hành tình dục tự nhiên nữa, mà lại hành dục với nhau. Đàn ông làm những việc nhơ nhuốc với nhau, vì lý do đó thân thể họ phải mang lấy hình phạt về tội phạm của mình.”

 

Karry nói đến nghiến răng nghiến lợi,

 

Từ khi đến bên cha xứ, Karry đã bắt đầu học thuộc Thánh kinh. Mỗi ngày anh đều đọc đoạn này.

 

Vì mỗi đêm, khát vọng của Roy trong lòng anh lại mãnh liệt hơn ban ngày.

 

“Corinth chương 13 nói cho chúng ta biết, tình yêu là vĩnh viễn kiềm chế, lại là ân huệ.” Cha xứ Roy chậm rãi mở miệng. “Từ góc độ này mà nói, giữa chúng ta tồn tại tình yêu. Ta sẽ hiểu câu nói của con như vậy.”

 

“Không!” Karry lớn tiếng phản bác

 

Anh đột nhiên đứng, kéo cha xứ ôm chặt vào lòng.

 

Roy run rẩy nhìn vào mắt Karry.

 

“Roy của anh, chúng ta không chỉ có chừng này. Anh muốn bản thân em không thể chỉ sử dụng một câu nói, anh muốn em tất cả đều là chân thực, hoặc là tình yêu hư ảo. Nếu như cần thiết, hãy cho anh xem báo ứng!”

 

Karry muốn hôn Roy, lại chỉ dừng ở chóp mũi. Lòng anh như có một cơn mưa nặng nề, đôi môi anh phát run, không thể tiến lên phía trước.

 

Hai người, khoảng cách ngắn nhất, hơi thở khẩn trương. Thân thể hô hấp lên xuống, là chung một tiết tấu.

 

Đôi mắt bọn họ dây dưa trên người đối phương. Karry ở trong đôi mắt của Roy, Roy ở trong đôi mắt của Karry, thấy được ánh mặt trời tuyệt đẹp giống như, cũng với bãi cát hoang vu ngay tại dưới chân.

 

Bọn họ nhìn thấy một vài đứa trẻ sơ sinh, bộ dạng tựa như nhau lại đau nhức, vì quấn chặt vào nhau mà đau, lại vì khó tách nhau ra mà đau. Một cặp sinh đôi kết hợp là bảo bối, một cặp sơ sinh kết hợp là quái thai, nó càng lớn lên, càng phù hợp, không có máu thịt be bát, lại không cách nào một dao cắt đứt quan hệ.

 

“Em sẽ cùng anh gánh chịu báo ứng, nhưng nếu như vậy, sau này sẽ ai đến cứu rỗi anh.” Roy nhẹ nói.

 

“Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi, để tránh kiếp sau em lại làm cha xứ.”

 

Roy cười khổ, Karry cũng cười. Karry không biết nụ cười này, anh chỉ muốn cười theo mỗi lần Roy cười.

 

“A!” Sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai.

 

Lão tu sĩ làm rơi mâm Thánh trong tay, chạy ra ngoài kể lại một màn khiếp sợ này cho những người khác.

 

Thẩm phán của Karry đến rất nhanh. Có điều không phải từ Chúa, mà là đến từ những suy nghĩ tự do khác.

 

Những người đàn ông trưởng thành ở cạnh giáo đường tự động chạy đến bên ngoài, muốn cha xứ Roy giao tên tha hương dâm tà xấu xa đó.

 

Roy đóng chặt giáo đường, cùng Karry nghe tiếng kêu gào bên ngoài.

 

“Chỉ cần ô nhục người thánh khiết của Thiên Chúa, thì sẽ không được chết tử tế!”

 

“Không cho phép loại nếp sống như vậy làm hại đến con của chúng ta!”

 

Đôi môi cha xứ mím chặt, lặng lẽ gật đầu, dường như cũng không phản đối sự trừng phạt với bọn họ. Nhưng, cậu vẫn cài kín lại then cửa,

 

“Chúng ta không thể bao che cho tội lỗi như vậy!”

 

“Đúng vậy!”

 

Đây là giọng của nữ tu sĩ canh cửa.

 

Roy nhất thời hốt hoảng, muốn chạy ra ngăn cản đám nữ tu sĩ này.

 

“Đã muộn.” Karry lắc đầu với cậu, mặt đã không còn chút máu.

 

Mấy người đàn ông cầm gậy gỗ bước vào, một trận ác chiến là có thể đoán được.

 

“Ngươi thừa nhận tội của mình không?” Người đàn ông dẫn đầu lớn tiếng quát Karry.

 

“Anh ấy không thừa nhận!” Roy liền vội vàng đáp lại.

 

Karry trợn mắt nhìn cậu một cái. “Tôi thừa nhận tình yêu của tôi, không thừa nhận tội lỗi của tôi!”

 

Roy gần như tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

 

Mấy người đàn ông muốn chế ngự Karry, anh vẫn mạnh mẽ đánh lại. Đồng thời, Karry không có vũ khí trên người liền có mấy vết côn đánh.

 

Roy xông lên trước che chắn cho Karry, lại bị anh đẩy ngã. Mặc dù như vậy, đầu cậu vẫn nhận lấy một đòn nặng nề.

 

“Roy!” Karry quỳ xuống trước mặt cậu.

 

“Cẩn thận!” Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh. “Không được tổn thương cha xứ, cậu ta sẽ chịu sự phán xét của Giáo Hội.”

 

Roy khó khăn mở mắt, thấy trên người Karry là các loại vết thương xấu xí.

 

“Dừng lại đi… dừng lại đi…” Nước mắt của Roy bắt đầy giàn giụa.

 

Hai má Karry đã cứng ngắc. “Roy, anh không cho phép em thỏa hiệp!”

 

Anh quay lại chất vẫn những người đàn ông trước mặt này. “Chúa yêu chúng sinh, lại không bao gồm những người như tôi sao?”

 

Không ai trả lời anh.

 

Đột nhiên, một cú đánh mạnh rơi lên gáy Karry. Anh ngã xuống.

 

Mấy người đàn ông vội vàng kéo Roy ra khỏi Karry, kéo tay anh muốn đi ra ngoài. Bọn họ đã chuẩn bị xong giàn lửa.

 

“Không!” Roy bò lên trước, bắt lấy chân của Karry.

 

Mấy người đàn ông kia vẫn kéo Karry ra ngoài, Roy liền dùng cả tay và chân bò sát theo sau.

 

“Cha xứ, buông tay!” Có người cảnh cáo cậu.

 

“Chờ một chút!” Roy như cuối cùng cũng quyết định, giọng nói cực lớn khiến tất cả mọi người hoảng sợ đứng tại chỗ.

 

“Nể mặt Giáo Hội, bỏ qua cho người đáng thương này đi. Giữa chúng ta không có bất kỳ chuyện xấu hổ nào!” Roy khóc không thành tiếng. “Tôi sẽ khuyên anh ấy, để anh ấy se duyên với một tín nữ hiền lanh, tôi sẽ đích thân làm người chứng hôn!”

 

Mọi người yên lặng nhìn chăm chú, cha xứ lau khô nước mặt, có chút run rẩy bò dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn người trước cửa, nhấn mạnh từng chữ: “Như vậy, mấy người đã hài lòng chưa?”

 

Mấy người đàn ông khẽ bàn luận, phần lớn đều không tin Karry và Roy sẽ thật lòng tiếp nhận quyết định như vậy.

 

“Dừng lại đúng lúc thôi, những con người hiền lành.” Giáo chủ William nghe tin liền chạy đến. “Có lẽ bọn họ sai lầm, nhưng chỉ cần còn tin vào Chúa, chúng ta sẽ phải để họ hối cải.”

 

Lúc này, những nữ tu sĩ cũng mềm lòng quay lại, bắt đầu khuyên những người đàn ông đó rời đi.

 

“Bọn tôi tiếp nhận đề nghị của chủ giáo.” Người đàn ông đi đầu nói. “Đồng thời, chúng tôi cũng hi vọng tương lai không lâu sẽ nhận được lời mời đến hôn lễ của Karry tiên sinh, để hạnh phúc của anh ấy và vợ có thể lan ra những người hàng xóm chúng tôi, nhận lấy sự chúc phúc của chúa, cuộc sống vợ chồng hòa thuận.”

 

“Tôi đảm bảo.” Roy nói. “Chỉ cần mấy người giữ bí mật chuyện này.”

 

“Không thành vấn đề.” Những người kia trả lời.

 

Karry giống như một con chuột chết bị ném tại chỗ, những người đàn ông kia đã rời đi.

 

Roy liền vội vàng tiến lên trước mấy bước, nhẹ nhàng dán đầu mình lên ngực Karry.

 

“Khi nào Chưa nói cho chúng ta biết, yêu là có tội?” Roy hỏi lại linh hồn đã sớm hiến tặng cho thần linh trong cơ thể mình.

 

Sau khi Karry tỉnh lại, từ chối ăn uống.

 

Trải qua hai ngày, Karry nhìn chỉ còn lại nửa cái mạng. Cha xứ vẫn luôn cố gắng tránh mặt anh nóng nảy hai ngày, cuối cùng chỉ có thể thử tự mình đến đưa cơm.

 

Karry hé một mắt, phát hiện người đến là Roy, khóe miệng nhếch lên, lại nhắm mắt.

 

“Đút cho tôi.” Giọng nói Karry lạnh lùng.

 

Roy liền cho thức ăn vào thìa đưa đến bên miệng Karry.

 

“Dùng miệng của em.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh như cũ.

 

Roy buông thìa xuống, dứt khoát tát một cái lên má phải của anh.

 

Karry vốn yếu ớt liền hoàn toàn tỉnh táo, giận không kìm được đánh trả,

 

Roy lui ra sau hai bước, khóe miệng rỉ ra chút máu.

 

Tạm ngừng hai giây, Roy vừa chuẩn bị đánh lại liền bị Karry giữ lấy, tay kia dừng lại trước lỗ mũi của Roy.

 

“Đánh đi!” Roy kích anh.

 

Ánh mắt Karry mở lớn như một con bò đực. “Ai cho phép em quyết định thay để anh kết hôn với một cô gái? Hả? Em đã hỏi qua ý kiến của anh sao?”

 

“Nếu em không nói như vậy, bây giờ ngay cả mạng để đánh em anh cũng không có.” Roy nghiến răng nghiến lợi trả lời.

 

“Anh tình nguyện!”

 

“Em không muốn!” Roy dùng sức hét, đến lúc lồng ngực phập phồng kịch liệt.

 

“Thật xin lỗi.” Karry chịu thua, run rẩy giữ chặt gáy Roy, không dám đến quá gần, giam cậu vào trong lồng ngực. “Chúng ta rời khỏi đây được không.”

 

“Rời đi? Nơi này? Anh cho rằng có chỗ nào khác sao?”

 

“Chúng ta đi tìm.”

 

“Đừng ngu ngốc như vậy.”

 

“Anh không ngốc! Em không có can đảm như vậy sao?”

 

“Đúng, em không có.” Roy dứt khoát phủ quyết, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, không còn thấy linh hồn ẩm ướt.

 

“Anh còn không nhanh buông em ra, để tránh lại bị người khác nhìn thấy chúng ta quấn quýt lấy nhau. Nếu như anh bị đánh ngất một lần nữa, em cũng chủ có thể hứa hẹn để anh sinh ra hai đứa con thông minh lanh lợi.”

 

Karry không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay. Roy để anh ăn cơm, anh cũng không phản kháng nữa.

 

“Chờ đến khi anh có một người vợ xinh đẹp hiền huệ, nếm được sự vui vẻ do phụ nữ mang lại, chỉ sợ anh sẽ quên mất em. Khi em thấy anh có một gia đình hạnh phúc, em nhất định sẽ thật tâm chúc phúc anh. Thời gian dài, em cũng sẽ dần quên mất anh.”

 

Roy nói vậy một nửa là thật lòng, một nửa là giả. Cậu hi vọng Karry có thể quên mình, nhưng lại không xác định mình có thể quên Karry. Ít nhất là hãy cố gắng lên, Roy nghĩ. Còn chúc phúc, Roy biết suy nghĩ thật sự của mình: Dĩ nhiên sẽ thật lòng chúc phúc cho anh, nhưng hai người, bất kể là ai, sao em có thể thật lòng chúc phúc cho hai người.

 

Tâm thần của Karry đều vỡ vụn, mà lời nói của Roy bên tai anh giống như một loạt âm vang không dứt. Trong lòng anh, đã tính toán một chuyện khác.

 

Chờ đến khi Roy nói xong, Karry mới hỏi. “Em sẽ không hối hận sao?”

 

Roy ngẩn ra, sau đó lập tức đáp. “Dĩ nhiên là không.”

 

Karry lại lần nữa trở về làm một thanh niên hài hước sáng sủa, Roy cũng vẫn là cha xứ có tín ngưỡng thành kính, nụ cười ấm áp đó.

 

Karry làm việc ở rạp xiếc, sự nghiệp phát triển vô cùng thuận lợi. Anh là một người đàn ông rất có sức hút, lấy được một cô gái xinh đẹp hiền huệ làm vợ, thật sự là chuyện vô cùng dễ dàng.

 

Mấy tháng sau, anh liền cùng bạn gái của mình Ama xác định ngày cười là mùng 8 tháng 11. Anh cho người đưa tin cho cha xứ ở giáo đường, muốn giáo đường chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.

 

Cha xứ Roy để tu nữ phụ trách việc gặp gỡ vị chồng sắp cưới Karry, để tránh việc gặp mặt anh. Cậu cho là mình là mình chỉ cần gặp Karry một lần vào mùng 8 tháng 11, lại không nghĩ đến, Karry lại đến vào buổi tối trước thời hạn hai ngày.

 

Karry chui từ cửa sổ vào phòng của Roy.

 

“Anh đến đây làm gì?” Roy giật mình hỏi.

 

Karry không trả lời, vì anh dùng miệng mình chặn miệng Roy lại.

 

Mặc dù Roy không mạnh mẽ như Karry nhưng sức cũng không nhỏ. Karry bị phản kháng không ngừng, làm gì cũng không thuận lợi, chỉ có thể xé ga trải giường trói hai tay Roy ra sau lưng.

 

“Anh sẽ dùng thân thể của anh để trả lời em.”

 

“Vài ngày nữa anh phải kết hôn rồi!” Roy hét.

 

“Chính vì như vậy.”

 

“Đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng.” Trước khi tiến vào Karry nói ra lời cuối cùng.

 

“A!” Rou đau đớn gào thét, lại cũng không dám phát ra âm thành nào lớn. Động tác của Karry rất thô lỗ, nơi tiếp xúc của hai người chảy ra máu tươi.

 

Nhưng Roy cũng không nói gì. Cậu nghĩ, nếu Karry đến đây để cho hả giận, vậy cho phép anh lần này đi.

 

Cho đến Roy đau đến ngất đi, Karry mới dịu dàng, toàn bộ bắp thịt của cậu run run vì chấn động cũng dần thả lòng, kèm theo đó là giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

 

Đắm chìm trong niềm vui thể xác và hãm sâu vào nỗi đau đớn của linh hồn, trong đêm này đã hoàn toàn chia lìa. Toàn bố quá trình hai người đều lạnh lùng, hoàn thành trận giày vò lẫn nhau này.

 

Trước khi rời đi, Karry còn nói với Roy. “Anh còn đặc biệt dành một ngày cho em nghỉ ngơi, hi vọng hôm đó có thể thấy em thoải mái, cha xứ thân ái.”

 

Hiện trường hôn lễ, mọi người đều đang thảo luận, Karry có thể là chú rể đẹp trai nhất ở khu này trong gần thập kỷ qua.

 

Gồm cả những người đàn ông từng đánh Karry kia, cũng âm thầm có chút ghen tị, đồng thời cũng cảm thấy hài lòng với kết quả hiện tại – nếu như Karry làm theo kế hoạch của anh, sau khi kết hôn sẽ đưa vợ mình Ama trở về quê nhà ở xa.

 

Ba của Ama đã sớm qua đời, vì vậy vị trí trưởng đoàn xiếc trong tay cô liền giao lại cho Karry.

 

Ama đột nhiên cảm thấy sợ, vì Karry vẫn không cười.

 

Cha xứ đã bắt đầu công việc của cậu. “Thưa Chúa, bọn con đến trước mặt người, để chúc phúc cho đôi nam nữ vừa tiến vào điện thờ thánh thần nào.”

 

Karry chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Roy.

 

Karry tiên sinh, anh có nguyện ý cưới cô gái xinh đẹp này làm vợ của anh, yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như người yêu cảu mình hay không. Trong cuộc sống sau này, dù là nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn mãi chung thủy với cô, tương thân tương ái, cho đến khi rời xa thế giới này?”

 

Roy đọc xong, ánh mắt hạ thấp nhìn ngực Karry, chời câu trả lời ‘tôi nguyện ý’ của anh.

 

Karry lại nói. “Cha xứ thân ái, hãy nhìn lên, lần cuối cùng dùng ánh mắt của người cứu rỗi con đi.”

 

Roy không biết làm sao đành ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào mắt Karry.

 

“Cảm ơn cha, cha xứ.”

 

Karry như được thỏa mãn cười một tiếng, móc lấy khẩu súng lục trong túi áo, vô cùng chính xác lại nhanh chóng bắn chết Roy.

 

Anh đỡ Roy nằm xuống, sau đó hôn lên thi thể cậu, giống như đang an ủi một thiên sứ đang hoảng sợ.

 

Các cô gái gào khóc chạy đi, có mấy người đàn ông xông lên.

 

Karry dùng súng quét qua những người trước mặt, hung ác cảnh cáo: “Cho các người mười giây, hoặc là rời khỏi giáo đường, hoặc là chết theo em ấy.”

 

Rất nhanh, trong giáo đường chỉ còn lại Karry và Roy đã chết.

 

Karry đi lấy đồ anh đã sớm chuẩn bị xong ở cửa sau giáo đường, lại lần nữa bố trí hiện trường hôn lễ thành một thánh lễ. Trong lúc làm việc này thì bên mặt anh không ngừng co giật.

 

Anh đặt thi thể Roy ở vị trí quan trọng nhất, cũng chính là vị trí của Chúa Jesus trong thánh lễ. Anh dùng nghi thức truy điệu Jesus để truy điệu cho cậu.

 

“Chúa ở trên con, Roy duy nhất của con, cầu người rủ lòng thương xót.” Karry bắt đầu tế. “Nếu có kiếp sau, dùng dùng bất kỳ cách nào, hãy đến bên cạnh anh.”

 

Đưa mắt nhìn chằm chú vẻ mặt yên bình của Roy, cuối cùng Karry thất thanh khóc rống.

 

Anh dùng tư thế gần như nằm xuống, quỳ trọn một buổi chiều, sau đó mới bỏ hết đồ của lễ thánh. Dưới ánh sáng nhạt của hoàng hồn, anh ôm lấy thi thể của Roy, đến trước đình xưng tội.

 

“Thưa Chúa, con chân thành hướng về phía người, làm lần xưng tội cuối cùng của cuộc đời con. Con phạm phải cảnh cáo của người, người dạy chúng con không thể ở cùng nhau, con xin dùng tính mạng của con để chuộc tội với người. Hiện tại, xin cho con lưu lại câu nói cuối cùng: Con yêu Roy, đây là một sai lầm? Nhưng con xem đây là một vinh dự.”

 

Sau khi nói xong, Karry dựa theo kế hoạch thiêu hủy cả tòa giáo đường.

 

Năm trăm năm sau, dân dịa phương ở đây dùng câu ngạn ngữ ‘Love like Karry and Roy’ để hình dùng tình yêu mãnh liệt nhất của hai người.

 

___END___

4 thoughts on “Cấm Kỵ

  1. Bây giờ tôi mới đọc. Tôi thích kiểu công như thế này nha nên sau có bộ nào như vầy để ý chút. Mà thím edit tốt thật, cái có thể coi là BE tôi lại thấy nó là HE tốt nhất cho tất cả. Okey, tôi thích nó cơ mà cũng chả dám mong đêm nào cũng có phúc lợi như vầy. Cơ mà có cũng là điều hanhj phúc. So deep

    Thích

    • khó mới tìm được kiểu thế này, từ từ mà vẫn thấm :3
      lại đúng bài nhạc background tôi thích nữa :v

      Thích

    • Kiểu si tình công như vầy tôi thích lắm luôn ý, có lẽ tôi thuộc team ngoại nên vậy. Mà ko có kiểu deep deep thế thì hôm nào đó lưu ý bộ ngược công cubgx đc. Tôi thấy fic nhà thím ít ngược quá. Chú ý đổi gió cho nó mới lạ hihi

      Thích

Nói yêu tôi đuy (๑•́ ₃ •̀๑)

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.