Chương 10:
Chín giờ tối tiết tự học kết thúc, tài xế nhà họ Dương tới đón người về. Dương Mai thường ngồi xe nhà mình, nhưng Dương Trúc lại chưa từng ngồi vào. Cậu có một kỳ phản nghịch kéo dài, bất hòa với người nhà, cãi lại tất cả sắp xếp của ba mẹ.
Sau khi tài xế đón được Dương Mai sẽ lại đợt thêm mười phút, trong mười phút này, Dương Mai thường oán trách anh trai lại không nói câu nào, chỉ yên lặng chơi di động chờ.
Mười phút kết thúc, hai người lập tức đi thẳng về biệt thự. Vì có chờ thêm cũng vô ích, Dương Trúc sẽ không tới.
Mười phút chờ đợi vô ích kéo dài một tháng, đến tối nay, bọn họ ngoài ý muốn nhìn thấy Dương Trúc xuất hiện ngay ven đường xe đậu.
Dương Mai đang lơ đãng đọc tin tức của các bạn học lại nghe thấy tài xế hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu ra ngoài gọi: “Tiểu Trúc! Ở đây!”
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Dương Trúc, cũng giống như sáng nay, đi bên cạnh một nam sinh khác. Tài xế thấy cậu không để ý lại nâng cao giọng thêm chút nữa.
Lúc này Dương Trúc mới chú ý tới, cậu nghiêng đầu qua. Nam sinh bên cạnh cậu cũng nhìn thấy, nói hai câu, Dương Trúc đáp xong, gương mặt lập tức lộ vẻ bực bội.
Dương Mai cách lớp kính nhìn ra xa, mím môi, vừa định nói tài xế không cần gọi nữa, Dương Trúc lại chuyển bước, đi về phía này. Cậu đi rất chậm, như muốn cố gắng kéo dài thời gian.
Còn muốn qua đây mắng một trận sao?
Dương Mai cau mày, đột nhiên, Dương Trúc quay đầu nhìn. Ánh mắt của cô cũng vô thức nhìn theo, nam sinh vốn đi cùng cậu vẫn đứng đó, đối phương chạm phải tầm mắt của cậu, gật đầu, nói ba chữ, nhìn khẩu hình như là ‘ngày mai gặp’.
Đối phương như đưa mắt tiễn cậu lên xe, lễ độ lại chu đáo.
Dương Trúc nhanh chóng quay đầu lại đi thẳng, tới trước xe, lần đầu tiên mở cửa xe ra ngồi vào bên trong. Sắc mặt cậu vẫn rất khó coi, như bị ai ép buộc, chỉ biết oán hận hừ một tiếng.
Ngón tay Dương Mai còn đè lên màn hình di động, mãi sau vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cô mới ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ai vậy?”
Giọng trả lời của Dương Trúc vẫn như trước đây: “Bạn anh liên quan gì tới em.”
Dương Mai cũng hừ, dù sao hai người cũng là anh em, cậu hừ cô cũng hừ. Cô nâng cao âm điệu, mang theo chút chậm chọc: “Bớt tự mình đa tình đi, ai quan tâm tới chuyện của anh.” Cô dừng lại, tìm một lý do khác: “Em hỏi là anh đẹp trai, không liên quan gì tới anh hết.”
Dương Trúc lập tức quay sang nhìn chằm chằm, như đang trừng cô.
Nếu không phải Nghiêm Duệ nói ‘để người nhà đợi quá lâu không tốt’, bầu không khí vừa rồi cũng tạm ổn, hiếm có một ngày không gây gổ với Nghiêm Duệ, cậu không nỡ phá hỏng bầu không khí ngay phút cuối cùng thì còn lâu cậu mới lên xe. Bây giờ hay rồi, lại phải nghe Dương Mai nói cái này, cái này…
Cậu nghiến răng, vô cùng chán ghét nói: “Háo sắc!”
Dương Mai: “Em thích háo sắc ai thì háo sắc người đó, anh quản được sao?”
Dương Trúc không khỏi tức giận, cũng không nói ra được mình khó chịu cái gì. Cậu mở miệng nói luôn: “Em có háo sắc cũng vô dụng, người ta không quan tâm tới em!”
Dương Mai hất tóc: “Vậy cũng không liên quan tới anh.”
Cô vốn chỉ thuận tiện tìm một lý do cho sự quan tâm của mình, ai ngờ Dương Trúc vẫn để ý cái này, cậu vỗ lên ghế: “Nếu em muốn làm phiền cậu ấy thì liên quan tới anh!”
Dương Mai vui vẻ: “Liên quan gì tới anh, hả? Em muốn theo đuổi người ta còn phải nhận được sự đồng ý của anh sao?” Ở cạnh Dương Trúc chính là như vậy, vĩnh viễn là không nói được mấy câu đã chọc giận cô, cô nhướn mày, gay gắt nói: “Anh muốn nói anh là anh trai nên muốn quản em sao?”
Dương Trúc lại đập lên ghế, suýt nữa đã nói thẳng một câu, vì đó là Nghiêm Duệ cho nên không cho phép cô quan tâm!
Nhưng không nói lời này ra vì cậu cũng biết rất kỳ quái, sao lại như đang khoanh vùng lãnh thổ vậy. Dương Trúc thầm cảm thấy không đúng, nhịn những lời này lại, không nói ra.
Dương Mai muốn làm gì cậu cũng không có hứng quan tâm, đối với cô em đáng ghét này, có thể ít gặp là tốt nhất! Chủ yếu là vừa nghĩ tới Nghiêm Duệ được cô gái khác theo đuổi, có thể còn biến thành bạn trai của người khác…
Trong lòng Dương Trúc bắt đầu bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc, cậu siết chặt nắm đấm, dùng sức tới mức bật rõ gân xanh.
Tài xế vốn đang vui vẻ vì cuối cùng cũng đón được cậu một lần, ai ngờ hai anh em nhà này chưa nói chuyện được mấy câu đã cãi vã, ông cho xe dừng lại vội vàng giảng hòa: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, con gái hỏi một chút là được rồi, cũng không thật sự muốn theo đuổi người ta mà.”
Dương Mai không muốn tranh cãi nữa, Dương Trúc cũng bắt đầu chuyển sang suy nghĩ vấn đề khác, hai người không hẹn cùng hừ một tiếng, mỗi người nghiêng đầu sang một hướng không nhìn đối phương.
Đến lúc về tới nhà, Dương Trúc lấy di động ra.
Danh bạ của cậu trống rỗng, chỉ có một mình Nghiêm Duệ nằm trong đó.
Muốn hỏi thẳng, nhưng dù sao đối phương cũng không ngốc, cậu đành nhịn lại. Hôm nay hai người vừa mới làm bạn, cậu đã để ý nhiều như vậy, có vẻ rất giống một tên ngốc! Dương Trúc như muốn dời lực chú ý mở ứng dụng trò chơi lên.
Sau khi về phòng Dương Mai tức giận ngồi một hồi. Quan hệ của cô rất tốt, tin nhắn trên wechat rất nhiều, di động không ngừng chấn động.
Mấy phút sau, cuối cùng cô cũng mở một khung nói chuyện, là nữ sinh đi ăn cùng cô lúc trưa. Cô hỏi: “Còn nhớ nam sinh chúng ta gặp lúc trưa không? Cái người khá cao ấy. Anh ta tên gì vậy?”
Không biết vì điều gì mà có thể khiến hai anh em ruột nhà họ Dương bất hoà đến thế 😅
ThíchThích
Pingback: [Mục lục] Thuật nói lỗ mãng – Âm Bạo Đạn | RTW
Pingback: [ĐM] Lỗ mãng – Chương 9 | RTW