Chương 36: Bánh ngọt.
Trước khi vết thương của Vương Minh Văn được rút chỉ, Hạ Dương nghiêm cấm cậu được đi làm, yêu cầu cậu ở nhà không được chạy lung tung. Thật ra thì Vương Minh Văn hơi muốn phản kháng vì cậu cảm thấy vết thương của mình không nghiêm trọng tới vậy, huống hồ chỉ là trán bị thường, tay chân lại không có vấn đề gì, hoàn toàn không ảnh hưởng tới công việc nhưng cậu vẫn nhịn xuống không nói ra.
Dù sao toàn bộ thưởng chuyên cần của tháng này đã mất rồi.
Nhưng Vương Minh Văn cũng không thể cứ nhàn rỗi như vậy, cậu đi chợ mua ít thịt bằm để làm lạp xưởng. Hồi ở quê cậu thường làm mấy thứ này, ban đầu là làm cùng bà và chị, sau này bà ngã bệnh, việc này lập tức được giao cho cậu, hai năm này cậu đã học rất nhiều thứ, bây giờ thời tiết trở lạnh, mặt trời vẫn chiếu rọi, cậu lại muốn làm chút lạp xưởng mang ra phơi.
Lúc Hạ Dương về, Vương Minh Văn đã làm gần xong, cậu đang phơi lạp xưởng lên giá. Cậu rất lùn, đồ nặng, kiễng chân lên rồi mà cậu vẫn không treo lên được, đang lúc định đặt xuống đi tìm sao, Hạ Dương đã tiến lại cầm lấy đồ trong tay cậu sau đó dễ dàng treo lên.
Vương Minh Văn ngẩng đầu, thấy là Hạ Dương, cậu cười ngọt ngào: “A Dương, cậu về rồi.” Cậu thấy tay Hạ Dương bị bẩn thì vội nói: “Xin lỗi, cậu không nên làm vậy, tay dính dầu hết rồi, đi rửa sạch đi.” Cậu nắm lấy tay Hạ Dương kéo vào bếp, không hiểu sao, cậu luôn không muốn thấy trên người Hạ Dương có bất cứ vết bẩn nào, cho dù bờ vai anh dính vài sợi tóc cũng có thể khiến cậu thấy khó chịu, muốn lập tức phủi bay.
Vì vậy trong thời gian hai người ở chung, cậu chưa bao giờ để Hạ Dương đảm nhiệm công việc dọn nhà, cho dù Hạ Dương muốn làm cậu cũng không cho. Cậu luôn cảm thấy, Hạ Dương nên sạch sẽ, không dính một hạt bụi, đôi tay thon dài kia cũng không nên dùng để rửa bát, không nên cầm cây lau nhà hay máy hút bụi mà chỉ thích hợp cầm bút hoặc sách. Không biết từ lúc nào cậu đã xuất hiện cảm giác này, Vương Minh Văn cảm thấy có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cậu đã thấy anh không có chút liên quan gì với mấy thứ như bụi bẩn.
Hạ Dương mặc cậu kéo đi, Vương Minh Văn đổ nước rửa tay vào tay anh rồi cẩn thận rửa sạch những vết dầu mỡ kia, thật sự là cẩn thận hơn cả lúc tự rửa tay cho mình nhiều, đến lúc rửa sạch cậu mới tươi cười thả tay anh ra: “Cậu ra ngoài trước kia, mình có thể làm xong mấy món ăn nữa.”
Hạ Dương nói: “Muốn mình giúp không?”
Vương Minh Văn vội lắc đầu: “Mình làm nhanh lắm.” Cậu nhìn gương mặt đẹp trai của anh rồi như không kiềm được khẽ kiễng chân lên hôn lên môi anh một cái. Thật ra thì lúc mới ở chung, cậu không dám làm ra những hành động thân mật như vật, sau khi tình cờ làm một lần, thấy Hạ Dương không bài xích, cậu mới can đảm làm tiếp nhưng số lần không thường xuyên lắm.
Vương Minh Văn bưng những món ăn mới lên bàn, cậu nhìn Hạ Dương: “Cậu nếm thử xem, đây là lần đầu mình làm, không biết khẩu vị thế nào.”
Hạ Dương cầm đũa lên nếm thử, sau khi nuốt sạch thức ăn trong miệng, anh mới nói: “Rất ngon.”
Hẳn là Vương Minh Văn có thiên phú trong việc nấu nướng, mặc dù cậu không cảm giác được nhưng mỗi lần dù chỉ xem trên TV hay nghe qua người ta nói về cách làm, cậu đã có thể tự học làm thành công được bảy tám phần mười, mùi vị thì cố gắng điều chỉnh theo sở thích của Hạ Dương, mỗi lần cậu đều nhận được khen ngợi. Vương Minh Văn cũng tự nếm thử, mùi vị thật sự không tệ, cậu ăn được một nửa lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu vội nói: “A Dương, cậu sắp sinh nhật rồi, có muốn được tặng gì không?” Cậu rất vui vẻ: “Đến lúc đó mình được nhận tiền lương, có thể mua qua cho cậu, cậu muốn cái gì?”
Hạ Dương lấy khăn giấy lau phần dầu mỡ dính trên khóe miệng, giọng bình tĩnh: “Gì cũng được.”
Vương Minh Văn nói: “Lại nói, mình chưa từng tặng quà cho cậu mà cậu lại mua rất nhiều đồ cho mình, mô hình lần trước cậu tặng còn được mình để ở dưới quê đó. Ừm, có điều mình không ở nhà, hi vọng nó không bị hỏng, lại nói căn phòng của mình khá ẩm ướt…” Cậu vừa nói, chủ đề đã bị thay đổi, nói được một lúc, cậu mới nhớ lại chuyện chính: “A Dương, cậu có rất thích cái gì không?”
Hạ Dương giương mắt lên, tầm mắt dừng lại trên người cậu mấy giây rồi mới nói: “Không có.”
Vương Minh Văn hơi buồn bực: “Vậy không có gì sao?”
Hạ Dương ‘ừ’ một tiếng. Vương Minh Văn biết Hạ Dương thật sự không thiếu cái gì, hoàn cảnh gia đình của anh rất tốt, mặc dù còn đang đi học nhưng hình như tiền tiêu vặt rất nhiều, Vương Minh Văn chưa từng thấy anh thiếu tiền mà anh cũng có vẻ không hứng thú với tiền bạc, nếu như tặng quần áo… Vương Minh Văn nhìn số quần áo Hạ Dương mặc, lại nghĩ tới gu thẩm mỹ của mình trước kia, cậu lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Cậu vắt óc suy nghĩ, ngay cả lúc ăn cơm cũng không chuyên tâm, đột nhiên đôi mắt cậu sáng lên, cậu hào hứng nói: “Mình tặng bánh ngọt được không? Mình tự làm.”
Từ sau khi biết dùng lò nướng, Vương Minh Văn đã nướng một ít món ăn nhưng về phương diện đồ ngọt thì mới chỉ dừng lại trước mấy cái bánh quy, cậu chưa bao giờ thử làm bánh ngọt. Hạ Dương lại chưa từng nghi ngờ về việc cậu có thể làm được hay không, anh chỉ gật đầu: “Được.”
Trán Vương Minh Văn bị thương, đúng lúc có thời gian rảnh, cậu dùng máy tính của Hạ Dương tìm hiểu cách làm bánh ngọt, thử làm một lần, nhưng sản phẩm không tốt cho lắm, bánh không đủ xốp, mùi vị cũng kém hơn bánh ngoài tiệm. Vương Minh Văn cũng không nhụt chí, hết nguyên liệu thì ra chợ mua, lúc đi về cậu đúng lúc đi qua một tiệm bánh ngọt, cậu thoáng do dự một lúc rồi mới bước vào.
Vì mới hơn ba giờ chiều, vào thời gian này, dù là cửa hàng nào cũng khá rảnh cho nên trong tiệm không có ai, chỉ có một người đàn ông hơi mập đang ngồi trước quầy thu ngân, say khi thấy cậu, ông nói một tiếng ‘chào mừng quý khách’ sau đó vui vẻ hỏi: “Cậu muốn mua gì?”
Vương Minh Văn đứng trước tủ kính quan sát một vòng, mấy vị trí trưng bày bánh ngọt trong tiệm đều để trống, chỉ có mấy cái bánh nho nhỏ. Vương Minh Văn áy náy nói: “Tôi muốn mua chút bánh ngọt.”
Chủ tiệm hỏi: “Bánh sinh nhật sao?”
“Đúng vậy.”
Ông chủ lại nở nụ cười, da ông rất trắng, lúc cười còn hiện ra lúm đồng tiền: “Chỗ chúng tôi có thể đặt hàng, cậu muốn đặt không? Có thể lấy hàng sau 24 tiếng, cũng có thể lựa chọn kiểu dáng.”
Thấy dáng vẻ nhiệt tình của ông, Vương Minh Văn lại càng bứt rứt, cậu ngượng ngùng: “A, xin lỗi, thật ra thì tôi muốn tự làm nhưng tôi từng thử làm, không thành công lắm.” Chủ tiệm chú ý tới mấy nguyên liệu trong tay cậu, ông lại cười: “Cho nên cậu muốn tham khảo đúng không? Loại bột mì cậu mua không đúng, lại đưa tôi xem mấy nguyên liệu khác đi.”
Vương Minh Văn bất ngờ, trước mặt người ngoài cậu luôn rất bẽn lẽn, nếu không cần thiết, có lẽ cậu sẽ rất ít khi nói chuyện với người khác vì bình thường sẽ mang lại kết quả không tốt lắm, không phải bị người ta bơ đi thì sẽ là bị người ta trào phúng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp được người dễ mến tới vậy. Vương Minh Văn nâng số nguyên liệu trong tay lên, ông chủ kiểm tra một phen rồi chỉ ra mấy cái không đúng, ông đột nhiên nói: “Bây giờ đúng lúc tôi có thời gian rảnh, cậu có muốn học một chút không?”
Vương Minh Văn ngơ ngác trợn tròn mắt, sau đó cậu lập tức vui vẻ: “Có thể sao? Thật sự có thể sao?”
Chủ tiệm gật đầu: “Dù sao bây giờ cũng không làm gì, giờ này không thường có khách tới. Cậu vào từ phía bên đó đi, tôi tìm tạp dề và mũ chụp cho cậu, ừm, còn có găng tay.”
Dưới sự chỉ đạo của dân chuyên nghiệp, cuối cùng Vương Minh Văn cũng làm ra được một cái bánh ngọt hoàn chỉnh, bé bé xinh xinh, mùi vị cũng không tệ lắm. Chủ tiệm lấy một miếng nếm thử, ông tán dương mấy câu rồi lại nói: “Coi như không tệ, cậu rất có tài trong phương diện này, có điều cậu phải cố gắng làm tốt hơn một chút, ngày mai cậu có thể lại tới vào thời gian này, tôi sẽ dạy cậu một vài kỹ xảo.”
Tất nhiên là Vương Minh Văn muốn tới, cậu vui mừng nói cảm ơn, trước kia đi, chủ tiệm cười híp mắt nói với cậu: “Ôi chào, nếu cậu muốn có thể làm học trò của tôi, đúng lúc tôi đang cần tuyển nhân viên.”
Ngoài cửa tiệm có dán một tờ tuyển nhân viên, Vương Minh Văn đi ra nhìn một cái, sau khi quay vào, cậu ngơ ngác: “Phía trước chú viết rõ chỉ tuyển nữ? 18 đến 25 tuổi, độc thận…” Ngoại trừ tuổi tác, cậu không thích hợp với một tiêu chí nào trong đó cả.
Chủ tiệm cười nháy mắt với cậu: “Không phải vì vậy nên không có ai tới sao, mấy cô nhóc vào xin đều bị tôi dọa chạy.” Chủ tiệm vẫy tay như xua đuổi một con ruồi vô hình nào đó: “Tôi đã dán ở đó được một tháng, nếu muốn cậu có thể tới đây, tôi thấy cậu rất chịu khó.”
Vương minh Văn được khen, gương mặt lập tức đỏ lên, đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng, cậu khẽ nói: “Tôi… tôi sẽ suy nghĩ.”
Vương Minh Văn vốn không suy nghĩ nhiều về vấn đề công việc, đầu tiên chỉ cần ‘tiền lương cao là được’, sau đó tới thành phố này thì biến thành ‘được ở gần Hạ Dương là được’, lại nói, cậu không có vốn liếng để kén chọn, trình độ không học vấn cũng không, ngay cả vẻ ngoài cũng bình thường, ngoại trừ mấy công việc cần thể lực, cậu cũng không biết làm gì khác. Quán lẩu không thể nghi ngờ là một nơi làm việc với cường độ làm việc khá lớn so với tiền lương, làm ở đó ba tháng, Vương Minh Văn không học được gì nhiều, trong lúc làm việc cũng không có việc gì vui. Mà vừa rồi lúc học làm bánh ngọt, cậu thấy rất thích, đối với lời mời của chủ tiệm, ngoại trừ thấy khó tin, cậu còn thật sự hơi rung động.
Sau ba ngày, Vương Minh Văn đã có thể tự mình làm ra một cái bánh ngọt không quá xinh đẹp nhưng mùi vị khá ổn, chủ tiệm lại một lần nữa đưa ra lời mời. Vương Minh Văn hơi căng thẳng hỏi: “Tôi chưa tốt nghiệp cấp ba cũng được sao?”
Dung Vũ phất phất tay: “Khụ, làm việc này thì ai yêu cầu trình độ học vấn chứ, sinh viên còn chưa biết làm mấy cái này đâu.”
Vương Minh Văn lại càng rung động: “Tôi hơi đần…”
Dung Vũ cười: “Cậu có đần hay không tôi có thể thấy rõ, tôi lại thích mấy cậu nhóc đơn giản như cậu đấy.”
Vương Minh Văn lại được khen thì cũng ngượng ngùng, cậu thành thật báo mình còn công việc khác, muốn từ chức sẽ mất mấy ngày. Dung Vũ nói: “Không sao, tôi có thể trụ được.”
Đôi mắt cậu sáng rực, sau đó cậu vô thức cắn môi một cái rồi gật đầu: “Vậy… vậy tôi sẽ sớm từ chức rồi tới đây đi làm.”
Dung Vũ làm động tác ‘OK’ với cậu: “Lúc đi về nhớ xé tờ giấy tuyển nhân viên xuống, dù sao dán cũng không ai tới.”
Pingback: [Mục lục] Ám Ảnh – Viễn Thượng Bạch Vân Gian. | RTW